Tuổi thơ tôi luôn gần gũi với thiên nhiên. Tôi nhớ nhà tôi có một khu vườn rộng và khoảnh sân rất lớn. Khu vườn là nơi quanh năm có khoai, sắn, bắp, cây sapoche, cây điều, cây mận… Ba tôi trồng để nhà ăn và để chia cho hàng xóm lấy cái tình, cái nghĩa. Khoảnh sân là nơi để ba tôi thỏa đam mê chơi cây cảnh. Ba tôi trồng nhiều loại cây đến mức tôi không thể nào kể được hết tên của chúng. Mỗi khi nhớ về căn nhà của ba mẹ, tôi thấy mình thật giàu có một khoảng trời xanh. Cuộc sống đô thị cho tôi nhiều điều kiện khác với cuộc sống tiện lợi, phố xá hiện đại nhộn nhịp; đi ba bước là đến cửa hàng tiện lợi; chạy xe năm phút là đến siêu thị lớn… nhưng phải đi rất xa rất xa để đến được một khoảng xanh của thành phố làm thỉnh thoảng tôi nhớ mảng xanh ở quê nhà da diết. Tôi biết nơi tôi đang sống thỉnh thoảng vẫn bị ốm vì khói xe, bụi mịn,… Thay vì than thở về môi trường và trái đất “đang bị ốm”, tôi bắt đầu “chữa lành” bằng việc nhỏ đầu tiên. Tôi bắt đầu chăm một chiếc cây. Tôi có thêm việc tưới cây, cắt lá vàng để thư giãn, có thêm một góc xanh nho nhỏ ở nơi học tập và làm việc. Chiếc cây đầu tiên xuất hiện, rồi sẽ đến chiếc cây thứ hai, thứ ba và thêm nhiều chiếc cây khác. Những chiếc cây nhen nhóm tình yêu thiên nhiên trong tôi thức dậy sau một thời gian dài ngủ quên. Là tiền đề cho những ý thức tiếp theo đến gần hơn với lối sống xanh, giảm tải áp lực lên môi trường nơi mình sống. Từng bước nhỏ, nhưng tôi mong bạn hãy cùng chung tay!
Hình chụp ở ban công căn hộ tôi đang sống. Cây cối luôn giúp tinh thần mình tốt hơn.
Comments